Chap 4
Mà dạo này, ở trại trẻ người ta dạy cả múa ba lê sao? Cô bé có dáng đứng thẳng và thanh thoát như thể là tiểu thư con nhà giàu. Các đường nét gương mặt tinh xảo, lông mi dài và dày làm cô trông như một con búp bê xinh xắn.
“Vì cháu không thể bỏ được.”
“Ý cháu là gì?”
[…Đây là thứ duy nhất cháu có, nên cháu không muốn quên đi. Giờ thì cháu chẳng còn mẹ, chẳng còn cha, chẳng còn quê hương nữa. Nếu cháu bỏ nốt thứ mà cháu tự mình học được, thì cháu sẽ cô đơn lắm.]
Dù lời nói khá mơ hồ, vị bác sĩ ngay lập tức hiểu được.
“Thế nên cháu thích những gì thuộc về mình.”
Đôi mắt khô khốc và vô hồn của cô bé lần đầu tiên ánh lên một loại nhiệt
Chap 4
Fonts
Text size
AA