Chap 2
“Cái này ạ? Chả có gì to tát cả.”
Những vết thương này thực sự chẳng là gì đối với cô bé. Vì vậy, người thầy giáo phản ứng thái quá trước mấy vết sẹo nhỏ nhặt này thậm chí còn khiến cô thấy buồn cười. Cô nghĩ thầm, Có vẻ như bác ấy yếu đuối thật đấy…
“Nhưng những đứa cháu đánh thì bị thương nặng hơn nhiều ạ.”
“Cháu đã đánh bao nhiêu đứa?”
“Năm đứa ạ.”
“Một đứa bị cháu bẻ tay, một đứa bị đè xuống đất. Cháu đá vào mông một đứa, bóp cổ một đứa, rồi quét chân một đứa nữa.”
Cô bé vừa nói vừa gập từng ngón tay lại. Giọng điệu của cô bình thản một cách kỳ lạ.
“… Vậy sao. Thế khi bạn bè khóc, cháu cảm thấy thế nào?”
“Thấy buồn cười.”
“Tại sao cháu lại thấy buồn cười?”
Chap 2
Fonts
Text size
AA